Nhà văn Nguyễn Bắc Sơn: Cuộc đời vẫn còn có hoa hồng

“Gã Tép riu” - cuốn tiểu thuyết mới được xuất bản
Chẳng nghiện cái gì
Ông hỏi tôi có uống được cà phê không rồi tự tay đun nước, trút cà phê
vào một chiếc phin pha nhỏ nhắn, xinh xắn. Vừa pha, ông vừa chuyện trò,
rằng cái thức uống này ông chỉ dành mời khách, bạn văn đến chơi chứ ông
tuyệt nhiên không hợp với những thứ đó, rượu không, bia không, thuốc lá
lại càng không… Câu chuyện của ông khiến tôi hơi ngạc nhiên, tôi phải
hỏi lại, rằng chẳng nhẽ, những lúc la đà chuyện trò cùng bạn văn chương,
ông cũng có thể nói không với sự mời mọc nhiệt tình của mọi người sao?
Ông cười, và hỏi lại, thế chẳng nhẽ, cứ bạn văn gặp nhau thì phải có
rượu, bia mới ra chuyện sao. Rồi nhà văn Nguyễn Bắc Sơn kể, cái thời còn
mồ ma nhà văn Hòa Vang, Hòa Vang cũng đã từng hỏi ông vậy, và ông tự
tin khẳng định, kể cả uống nước lọc ông cũng đủ sức để đấu hót, để say
chuyện cả ngày, chứ không cần mượn hơi men. Có lẽ, cái sự chỉn chu của
một nhà giáo đã từ lâu ngấm vào máu ông. Suốt cả thời trai trẻ, ông theo
nghề giáo, đi bộ đội, rồi có đến 10 năm đảm nhận cương vị Phó hiệu
trưởng trường THPT Chu Văn An, rồi đùng một cái, ông chuyển sang chịu
trách nhiệm cả một mảng quan trọng của Sở Văn hóa Thông tin là quản lý
báo chí xuất bản và bản quyền.
Đó là quãng thời gian bận rộn nhất của cuộc đời ông. Và hơn 10 năm đó
như một cuộc đi thực tế dài ngày, đó cũng là khoảng thời gian ông chứng
kiến (và chịu) nhiều va đập, để rồi sau này, khi về nghỉ chế độ, có thời
gian suy ngẫm lại, từ đó cho ra đời những cuốn tiểu thuyết gây rúng
động làng văn một thời như "Luật đời và cha con", sau này được chuyển
thể thành 26 tập phim truyền hình, tạo nên "hiện tượng" trên màn ảnh,
được khán giả bình chọn là phim truyền hình hay nhất trong năm. Rồi tiếp
nối là tiểu thuyết “Lửa đắng” lại là những vấn đề xung quanh cơ chế,
thể chế, đang được thảo luận, góp ý đều được nhà văn thể hiện khéo léo
và có chừng mực. Nhà văn Ma Văn Kháng từng khen, “chương 1 “Lửa đắng”,
là những trang văn đạt đến độ chuẩn, nó gieo điệu nhạc cho cả cuốn. Nó
chuẩn bị hành trình dằng dặc cho các nhân vật, sự kiện”. Ông còn dùng từ
“bách khoa thư” chỉ vốn sống của tác giả từ quái kiệt chỉ khả năng mổ
xẻ, phanh phui mặt trái xã hội, dùng từ “linh diệu” để mô tả những tình
tiết nhạy cảm khó nói trong quan hệ sống với vợ và người bạn gái vô cùng
thân thiết.
Còn Trần Đăng Khoa thì viết: “Sức mạnh của tác giả nằm ở khả năng tinh
nhạy, nắm bắt những vấn đề thời sự nóng hổi, đang diễn ra trong đời sống
hàng ngày. Người đọc có thể nhận ra, trong đội ngũ nhân vật của ông,
bóng dáng số phận của những con người có thật ngoài đời. Cuộc sống và
trang sách nhiều khi không còn khoảng cách”. Có lẽ thế chăng mà tiểu
thuyết của Nguyễn Bắc Sơn thường có sức hấp dẫn riêng, mê hoặc người đọc
bởi mạch truyện, bởi tính đời, không màu mỡ riêu cua, không phấn son
núp sau những ngôn từ bóng bẩy.
“Gã tép riu” kể chuyện đời
“Gã tép riu” là cuốn tiểu thuyết mới nhất vừa được xuất bản của nhà văn
Nguyễn Bắc Sơn, cuốn tiểu thuyết hơn 400 trang mà chỉ có 3 nhân vật
chính có tên, đó là câu chuyện của một người đàn ông và hai người đàn
bà. Diệu Thủy, vợ của Xuân Tùng, nhờ những mánh mung rất đàn bà, nhờ sắc
đẹp, nước mắt mà đạt được địa vị cao trong xã hội, trong khi bằng cấp,
học vấn chẳng có gì. Năng lực thực sự của Thủy chỉ là một vài mẹo vặt.
Xuân Tùng, một nhà báo có năng lực, được mời về làm trưởng phòng báo
chí- xuất bản của một sở. Thông minh, có học thức, tính tình cương trực,
trên cương vị đó, anh đã nhiều lần lên tiếng, chống lại những thứ phù
phiếm, những thứ đi ngược lại với quy luật, mà “đối thủ” trực tiếp của
anh lại chính là vợ anh - người phụ nữ mờ mắt vì quyền lực, bất chấp thủ
đoạn để đạt được những toan tính cá nhân. Người phụ nữ thứ 2 của đời
Tùng là Dự, nguyên là học sinh chuyên văn, trượt đại học, cuộc đời xô
đẩy vào nghề mại dâm. Duyên phận như đùa cợt khi Tùng lại đem lòng yêu
Dự...
Nhà văn đã dựng lên một “Gã Tép riu” với chất liệu có thật, được dệt
nên từ chính sự kiện diễn ra trong cuộc đời công chức của ông. Ông viết
“Gã Tép riu”, chỉ chừng 7 tháng, vì dòng văn cứ tuôn ra đầu ngòi bút, cứ
ngồi vào bàn, ông viết như “lên đồng”. Viết thì nhanh, nhưng nghĩ thì
lâu. Hình ảnh của hai người phụ nữ ở hai đầu “chiến tuyến” nhiều lúc ám
ảnh ông. “Sự kiện thì có thật, nhưng nhân vật thì hư cấu” ông phân bua
khi tôi hỏi, sao ông rành rẽ những vấn đề nhạy cảm xã hội như mại dâm.
Hóa ra, để có những trang viết rất thật ở “Gã Tép riu”, ông đã phải bỏ
nhiều năm nghiên cứu tư liệu về nghề “buôn phấn bán son” này. Ông đọc đủ
loại sách, từ những trang tự truyện của “Tâm Si đa” của Eri hay câu
chuyện của cô gái mại dâm người Thái Lan, rồi cũng nhờ những mối quan hệ
nghề nghiệp, ông được tiếp cận cả mớ tài liệu điều tra xã hội học.
Những góc khuất của mảng tối này, đã được ông nhìn và phản ánh trong tác
phẩm với góc nhìn bao dung hơn, khoa học hơn, thực tế hơn. Cốt truyện
của Gã Tép riu đơn giản, nhưng những cuộc đấu trí, những nội tâm giằng
xé, những vụ việc, các mối quan hệ vô cùng phức tạp... Cuộc sống trong
từng trang sách được Nguyễn Bắc Sơn miêu tả vô cùng nghiệt ngã. Tôi hỏi
ông rằng, chẳng nhẽ cuộc đời cứ trái ngang, cứ cay đắng mãi thế sao? Tìm
đâu được hoa hồng? Ông bảo, hoa hồng chính là nhân vật Dự ( tên một thứ
gạo tẻ thơm ngon) quà tặng cho những ai sống thật với chính mình, dù
có vấp váp, lầm lạc, nhưng biết vươn lên, tìm chỗ đứng dưới tia nắng mặt
trời trong trẻo và tinh khôi.
(Theo anninhthudo.vn)